Trước Giáng sinh một tuần.
Gia Hân rủ Phương – chị em tri kỷ của mình, “hẹn hò”. Hai chị em cũng cùng lớn lên từ nhỏ, lại cùng tuổi, nên đã thân lại càng thân, Minh với Phương cũng có mối quan hệ thân thiết, nhưng không giống Gia Hân. Từ lúc chính thức yêu Phương, Gia Hân dành ít thời gian cho Phương hẳn, nên cô luôn thấy áy náy vô cùng, có đôi lúc lại muốn được trở về thời còn single.
Bờ Hồ.
Chẳng biết từ bao giờ, hai chị em có thói quen lượn lờ vòng quanh bờ Hồ và thăm thú khu phố cổ xung quanh vào mỗi chủ nhật cuối tuần, có lẽ là từ lúc Gia Hân thích Kiên. Cái cảm giác thong thả đi bên nhau, kể bao nhiêu thứ chuyện trên trời dưới đất khiến cả hai đứa đều giảm được đáng kể mức độ stress sau một tuần đau đầu vì biết hàng đống thứ Gia Hân tinh phức tạp.
Đang đi thong dong, Gia Hân chợt khựng lại. Thấp thoáng đằng xa, Gia Hân nhìn thấy một dáng hình đã từng quen thuộc, rất quen thuộc với cô. Gia Hân từng lặng lẽ, đứng từ xa nhìn người ấy suốt một thời gian dài, chỉ cần nhìn tấm lưng là Gia Hân nhận ra ngay. Đó là người Gia Hân đã từng rất thích, là người mà lần nào cô kể về, Minh cũng tỏ ý không hài lòng – nhưng lúc ấy, cô nào có nhận ra anh đang ghen. Cậu ấy về nước, có lẽ là một dịp nghỉ đông. Cậu cũng nhìn thấy cô, nhanh chóng nở một nụ cười xã giao, và không hề có ý định tiến đến chào hỏi. Phương nhanh chóng nhận ra sự thay đổi nét mặt của cô em, mặc dù không hài lòng với biểu hiện của Gia Hân, nhưng cô cũng không nói gì nhiều. Đi bộ hết một vòng, hai chị em chọn quán café quen thuộc để dừng chân.
- Gặp lại vẫn chấn động mạnh như thế cơ á?
- Hả, chấn động á, bình thường mà. Em đâu có. – Gia Hân không muốn thừa nhận.
- Không có gì á? Em thử soi gương xem, hai chữ “Xúc động” nó khắc rõ trên trán rồi kìa. Kim Ngưu 8000 độ C khi yêu, đúng là nồng nhiệt quá đi mất! Nhưng cái 8000 độ này nên dành cho anh Minh thì hơn đấy.
Phương đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh, để Gia Hân lại một mình một lúc – cô hiểu cô em mình, cô cần một khoảng lặng, ngắn thôi, nhưng vẫn là cần được một mình. Gia Hân ngồi đó, khuấy đều ly café trước mặt, tự dưng thấy lòng mình chênh vênh kỳ lạ. Cô hoàn toàn không lường trước được thứ tâm trạng này, nhưng không có cách nào khống chế nó.
Lúc Phương bước ra, Gia Hân vẫn ngồi im lặng ở đó, đầu hơi cúi, những giọt nước mắt vương đầy gương mặt. Phương thở dài, đưa tay vỗ nhẹ vai Gia Hân:
- Em phải xác định người yêu của em bây giờ là anh Minh, em đừng xúc động vì quá khứ như thế, mà có xúc động thì cũng không đến mức này đâu. Anh Minh mà biết, nhất định anh ấy sẽ buồn đấy! Đến chị còn tức thay anh ấy nữa là.
- Đừng kể với anh ấy chuyện này nhé! Chỉ là…lâu không gặp lại, em…
- Này, em có chắc là em nhận lời anh Minh vì em yêu anh ấy không đấy?
- Sao lại hỏi thế?
- Em là em gái chị, nhưng Minh cũng là anh trai chị đấy nhé, cả hai người, chị không muốn ai bị tổn thương vì nhau đâu. Anh Minh yêu em như thế nào, chị biết hết, chị cảm nhận được hết, còn em, thật sự chị…chưa nhìn thấy đâu. Kể đi, cảm giác của em sau một tháng nhận lời anh Minh như thế nào rồi?
- Em…chắc là em đang hạnh phúc hihi. – Nước mắt đã khô trên gương mặt Gia Hân, ánh mắt cô khi nhắc đến Minh bắt đầu tươi tỉnh trở lại.
- Chỉ là “chắc là” thôi ư?
- Uh thì… - Gia Hân bối rối – Trong khoảnh khắc gặp lại cậu ấy, em… Haizzz, chẳng biết được, cảm xúc đến bất ngờ quá, y như một năm trước, nó làm em nhớ lại quãng thời gian em từng điên đảo vì cậu ấy như thế nào… Vừa có một ý nghĩ chợt lóe lên trong em, nếu có một ngày nào đó… nếu như, chỉ là nếu như thôi, cậu ấy cũng quay đầu nhìn về phía em, liệu em…? – Gia Hân ngập ngừng, không nói tiếp, nhưng ánh mắt của Gia Hân cũng đủ để Phương hiểu vế còn lại.
- Chị thích anh Minh hơn.
- ….
- Em dở hơi vừa vừa thôi. Không được như thế, không được như thế!!!
- ….
- Này, rốt cục em nhận lời Minh là vì em quá cô đơn, hay vì em cảm động vì tấm chân tình của anh, hay em thật sự yêu Minh thế? Dạo này chị không thể hiểu nổi em nữa, phức tạp trên mức cần thiết rồi.
- Không phải vì quá cô đơn, tuyệt đối không phải. Em không chọn bừa đâu, em nghiêm túc mà. Cũng có thể vì cảm động, đến lúc Minh tỏ tình, em mới biết em làm tổn thương anh ấy quá nhiều, và em không muốn Minh buồn nhiều vì em nữa. Em cũng từng đau vì một người khác, em hiểu cảm giác đấy khó chịu như thế nào.
- Trời ơi, em thương hại Minh???? – Phương sửng sốt.
Gia Hân im lặng hồi lâu, có lẽ cô đang lựa chọn từ ngữ để tìm một câu trả lời thích hợp. Bây giờ Gia Hân rất bình tĩnh, nhưng chàng trai đội mũ len gần đó thì không bình tĩnh được nữa. Bàn tay anh giả vờ đặt lên bàn phím làm việc đang lạnh toát, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Hóa ra Gia Hân nhận lời yêu anh chỉ vì “thương hại”, không phải vì cô thật sự yêu anh. Tình cờ, chỉ là tình cờ thôi, cả buổi chiều nay anh ngồi đây, tranh thủ hoàn tất hồ sơ công việc bên Pháp, không ngờ đến lúc anh định ra về, quay sang lại nhìn thấy hai chị em bước vào. Minh quyết định ngồi lại, định sẽ tạo bất ngờ cho Gia Hân, không ngờ người nhận được sự bất ngờ không phải cô, mà lại là anh. À, không phải, nên gọi là “đả kích” thì đúng hơn. Minh bí mật bước ra khỏi cửa quán café, bỏ lại đằng sau lời giải thích của Gia Hân.
- Em…có thể em chưa yêu Minh bằng anh ấy yêu em, nhưng…cảm giác bên Minh đang lớn lên từng ngày trong em. Không phải là thương hại đâu, chỉ là…câu trả lời của em xuất phát từ ý nghĩ đấy, nhưng sau đấy em tự nhủ em sẽ cố gắng yêu anh ấy, và sự cố gắng ấy không khó như em nghĩ. Chỉ là…em chưa kịp nói với anh ấy rằng em yêu Minh thôi. Giáng sinh sắp đến rồi, em đang định rủ chị đi mua quà cho Minh, nghĩ xem tặng quà gì, đi lòng vòng một hồi, tình cờ gặp cậu ấy, em…quên mất.
- Thi thoảng xúc động thì còn được, nhưng cứ cái kiểu “nồng nhiệt” của em, nhỡ hôm nay mà đi với Minh thì làm thế nào. Còn không mau mau đi chọn quà đi, đứng dậy nhanh nhanh!
Tối hôm đó, Gia Hân hạnh phúc, ngồi ngắm nghía món quà cô vừa mua chiều nay. Một chiếc khăn quàng cổ tối màu, đường đan rất khéo, rất đẹp, quàng vào rất ấm, rất nam tính. Gia Hân vân vê chiếc khăn và nghĩ về Minh, hoàn toàn không biết rằng cũng lúc đó, Minh đang ngồi một mình trong bóng tối, gặm nhấm nỗi cô đơn, hụt hẫng khi nhớ lại những lời cô nói.
“Em yêu anh chứ?”
Nhạc chuông One love của Arashi vang lên, Gia Hân chộp ngay lấy điện thoại, háo hức mở ra. Chưa đọc tin nhắn mà Gia Hân đã cười toe toét rồi. Đã nói mà, Minh càng ngày càng có sức ảnh hưởng tới cô.
“Chờ em thêm một thời gian nữa được chứ, em hứa em sẽ nói với anh mà.” – Tin nhắn nhanh chóng được gửi lại. “Một tuần nữa thôi, một tuần nữa thôi” – Gia Hân thầm nói, cười tủm tỉm tưởng tượng đến đêm giáng sinh.
Tin nhắn đáp lại rất nhanh, Minh mở máy ra. Anh cười nhạt, quả không ngoài dự kiến. Cô hoàn toàn không yêu anh, chỉ là Gia Hân không muốn anh tiếp tục bị tổn thương thôi, thì ra chỉ là thương hại. Chìm trong bóng đêm, giữa căn phòng rộng thênh thang, không ai nhìn thấy đôi mắt anh long lanh nước. “Em ngốc à, anh đã yêu em 10 năm, chờ em 10 năm cơ đấy!”.
Sáng sớm hôm sau, Minh đặt chuyến bay trở về Pháp mà không hề cho Gia Hân biết. Trước khi máy bay cất cánh nửa tiếng, Minh mới gọi điện chào bố mẹ ở quê và chào cả bố mẹ Gia Hân nữa. Anh không cho cô cơ hội giải thích, anh muốn cho cô thời gian như cô yêu cầu. Anh cần tình yêu của Gia Hân, không phải sự thương hại.
Sự bỏ đi đột ngột của Minh khiến Gia Hân shock, không tin vào tai mình khi nghe mẹ cô nhắc đến cú điện thoại sáng sớm của anh. 14 tiếng chờ đợi là khoảng thời gian lâu nhất, sốt ruột nhất trong cuộc đời cô. Hai người không hề cãi nhau, sự ra đi bất ngờ này hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của anh cơ mà. Gia Hân gọi điện mãi cho Minh không được, mãi đến 24 giờ sau – tròn một ngày ngồi trên đống lửa, Gia Hân mới thở phào nhẹ nhõm khi nhận được một bức email từ Minh. Nhưng chưa kịp vui mừng thì nước mắt Gia Hân đã lại chảy xuống không ngừng được.
Anh yêu em! Ba chữ này anh chỉ giấu em thôi, chứ chưa bao giờ giấu người khác. Gia Hân, cái anh cần là tình yêu của em, không phải sự thương hại. Nếu anh biết em ở bên anh chỉ vì thương anh, anh cũng không thấy thoải mái. Anh TỨC. Thật ra bây giờ anh đang rất sợ, anh đã phải mất rất nhiều thời gian chỉ để nghĩ xem có nên mở điện thoại ra không, đang băn khoăn tự hỏi không biết em có vì không thấy anh mà khóc òa lên không? Lúc mở điện thoại, nhận được 37 cuộc điện thoại nhỡ, đều là của em, anh vui đến mức nhẩy cẫng cả lên, nhưng rồi lại nghĩ ra: em vẫn là em gái anh, sự quan tâm của em, từ trước giờ vẫn như thế. Anh đang bối rối, đừng làm phiền anh nhé! Đừng gọi điện, đừng làm gì anh cả. Cho anh thời gian, cũng là cho em thời gian suy nghĩ. Anh không muốn tình yêu này là gánh nặng với em. Cho dù anh có yêu đơn phương cũng không sao, còn hơn là ép em phải tiếp tục mối quan hệ với anh.
Đừng gọi cho anh nhé! Anh xin em đấy. Anh không bao giờ muốn cúp điện thoại của em, vì thế, đừng gọi. Món quà tuyệt vời nhất của anh là câu trả lời của em, nhưng nếu ngay bây giờ, em nói 3 chữ ấy, anh sẽ chẳng tin đâu. Em là cô gái tốt bụng nhất mà anh từng biết, chẳng muốn làm đau ai bao giờ, nên nếu em nói ngay, anh sẽ nghĩ chỉ là em đang an ủi anh thôi. Hứa với anh, suy nghĩ thật kỹ, thật thật kỹ, để nói xong rồi không bao giờ phải hối hận nữa, thì hãy nói với anh nhé, được không em?
Tại sao anh lại chặn họng cô một cách phũ phàng như thế? Cô có thể đẩy sớm cái thời hạn một tuần ấy lên cơ mà. Sắp đến Giáng sinh rồi, bao nhiêu kế hoạch… Đọc mail xong, Gia Hân thấy khó thở thật sự, cô khó nhọc thở dốc, mở toang cửa sổ, để ngọn gió đông lạnh ùa vào nhà, cho bớt đi cái cảm giác ngột ngạt trong cô. Đến bây giờ cô mới nhận ra, trước giờ, chưa có ai khiến Gia Hân có cảm xúc mãnh liệt như Minh. Nước mắt tuôn không ngừng, cô khóc nấc lên, chỉ muốn gọi điện ngay cho anh, nghe giọng nói của anh, nói với anh rằng cô yêu anh, nhưng anh đã nói như thế, cô còn cách nào khác sao? Quá đáng, quá đáng, đồ quá đáng.
Bàn tay run rẩy đặt tay lên bàn phím: “Bao giờ anh về? Giáng sinh này…em muốn anh về với em. Em đã suy nghĩ kỹ rồi mà.”
“Đấy, lại an ủi anh rồi. Vừa trả lời “suy nghĩ kỹ” lại vừa nhắc đến Giáng sinh. Đã bảo em phải suy nghĩ thật kỹ, thật thật thật kỹ cơ mà. Nghiêm túc đấy!”
Minh không biết tại sao, nhưng cho dù cô làm tổn thương anh bao nhiêu, anh cũng chưa từng ghét nổi cô. Đó chính là ma lực của tình yêu!!!
Càng lúc càng gần đến giáng sinh, Gia Hân càng bồn chồn. Minh vẫn không chủ động liên lạc với cô, chưa bao giờ anh giận cô lâu như thế. Những lời lẽ trong email, chẳng lẽ Minh nghe được những lời hai chị em cô nói trong quán café ư? Nhưng bây giờ những lời lẽ đó chẳng còn quan trọng nữa. Ngày nào Gia Hân cũng đều đặn viết mail cho anh, mặc kệ anh nghĩ thế nào, chỉ cần anh đừng giận cô nữa là được.
Nhìn Gia Hân như thế, Phương cũng chẳng đành lòng. Cô chat với Minh, kể lại tình hình của Gia Hân cho anh, nói với anh rằng: Gia Hân có một câu nói quan trọng muốn nói với anh vào lễ Giáng sinh, cô ấy đã lên kế hoạch từ trước đó rất lâu, không ngờ lại xảy ra chuyện này. Phương làm mọi điều có thể, cho Gia Hân, và cho cả Minh nữa.
Đây là mùa đông đầu tiên Gia Hân có người yêu, nhưng ai mà biết được người yêu cô giận cô ngay trước Giáng sinh, thậm chí không cho cô cơ hội giải thích; đêm Noel thì Gia Hân thậm chí còn cô đơn hơn những năm trước. Gia Hân chẳng có tâm trạng đi chơi với ai, chỉ muốn chờ điện thoại của Minh. Cả ngày hôm nay, Gia Hân gọi cho anh suốt, nhưng đáp lại cô chỉ là những tiếng Tút tút lạnh lùng. Ước gì cô có thể giận anh thì tốt, nhưng mọi chuyện đều là lỗi của cô cơ mà!
Buổi tối Noel, bạn bè nô nức kéo nhau đi chơi, còn cô thì ở nhà trùm chăn ôn bài. Thứ ba tuần sau Gia Hân có một môn thi kinh khủng với cô – Tài chính tiền tệ, nhưng vừa học, Gia Hân vừa không thể tập trung được, đầu óc cô tràn ngập hình ảnh Nhất Minh. Chốc chốc lại online Facebook, nhảy ra nhảy vào Facebook của anh, chẳng có gì, đã lâu rồi anh không online, chẳng biết anh có check những dòng cô viết cho anh không.
[24.12] Nghe nói hôm nay ngoài trời lạnh vô cùng, các bạn phóng vèo vèo ngoài đường toàn bị chảy nước mũi. Thèm quá :")
Em muốn ra ngoài đường đón gió.
Em muốn ngồi sau xe, ôm người lái xe.
Em muốn có người yêu bên cạnh.
Em muốn ôm và được ôm, được thấy mình bé bỏng trong vòng tay Anh. Còn bị ảo giác về một chữ K nữa chứ, vì bàn tay lạnh cóng vô tình chạm lên môi.
Giáng sinh ơi là Giáng sinh....
Gia Hân lại giở giở đống ebook, cố gắng tập trung, chắc Minh cũng không muốn cô như thế này vì anh. Những giai điệu buồn buồn của Christmas when you were mine vang lên, Taylor Swift hình như đang hát hộ lên khung nhạc lòng cô.
Christmas when you were mine...
I've been doing fine without you, really
Up until the nights got cold
And everybody's here, except you, baby
Seems like everyone's got someone to hold
But for me it's just a lonely time
Cause there were Christmases when you were mine...
Gần 10h đêm, bỗng nhiên điện thoại rung lên bần bật. Gia Hân hơi ngỡ ngàng khi không phải nhạc chuông thường trực All Rise, mà lại là bài “Cảm giác cô đơn vì nhớ anh” – một bài hát tiếng Trung Gia Hân mới cài dành riêng cho Minh, từ sau khi anh bỏ về Pháp. Gia Hân chộp ngay lấy điện thoại, nước mắt cứ thế lặng lẽ chảy xuống.
- Nhớ anh quá nên khóc đấy à?
- “Vô duyên, ai thèm nhớ!” – Suýt thì Gia Hân đã trả lời anh theo phản xạ như thế, nhưng cô kịp kìm lại. “Bao giờ anh về?”
- Ơ không trả lời theo kịch bản “Vô duyên, ai thèm nhớ” nữa à? Xem ra câu nói “Không nhớ sao giọng em ướt, mắt em đỏ hoe lên thế?” của anh cũng không dùng được nữa rồi.
- Ơ sao anh biết?
- Đồ hâm, anh bế em từ bé đến lớn, tất nhiên là hiểu em nhất rồi. Anh xin lỗi, hôm nay công ty anh thanh tra cả ngày, bây giờ mới về đến nhà, mới gọi cho em được. Chúc cô bé của anh một mùa Giáng sinh ấm áp.
- Anh không giận em nữa à?
- Chắc là anh sai rồi, anh không nên bỏ đi vội vã như thế. Thôi, em học bài đi! Anh Tệ (Tài chính tiền tệ) đang vẫy gọi em đi hẹn hò kìa. – Minh cười.
- Em…nhớ…anh. – Gia Hân thì thầm – Một tuần rồi, em đã được nói câu trả lời của em chưa?
- Thôi thôi, đừng nói. Đi học bài đi, anh đi ăn cơm đây. Bụng anh đang sôi lên rồi.
Minh cúp máy cái rụp khiến Gia Hân hụt hẫng kinh khủng. Anh cười rất thoải mái, anh nói anh hết giận rồi, nhưng sao anh lại khiến Gia Hân cảm thấy xa cách như thế cơ chứ! Đau quá!
Nhưng Minh bảo cô phải học, phải học…
Từ bây giờ trở đi, bất kể anh muốn cô làm gì, cô cũng sẽ nghe lời anh.
11h30 đêm. “因为想你才会寂寞”- Nhạc chuông của riêng Anh.
“Trốn trong căn phòng đã quá quen thuộc
Em ngây người ra khi nhìn thấy những tấm hình khờ khạo của chúng ta trước kia
Nếu lúc đó em ôm chặt làm anh cảm thấy ấm áp
Thì anh có ở lại và cùng em đi xa hơn không?
Vì nhớ anh nên mới cô đơn
Vì yêu anh nên mới buồn
Mỗi khi nghe nhắc đến tên anh đều làm em lúng túng...”
Lời bài hát quá quá giống tâm trạng của cô. Gia Hân chụp ngay lấy điện thoại, hồi hộp mở ra. Giọng nói của anh thì thầm:
- Còn thức không? Xuống mở cửa cho anh đi.
- Anh đang ở dưới nhà em á?
- Nhanh lên, Giáng sinh Hà Nội lạnh thật đấy!
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.
Tiếng hét của Gia Hân khiến cả nhà đều bật dậy, còn cô thì lật đật chạy xuống nhà đón anh. Cánh cửa vừa mở ra, Gia Hân cuống quýt lao vào lòng anh, khiến anh đánh rơi cả chiếc túi xách trên tay. Bố mẹ cô cũng vừa kịp xuống đến nơi, bất ngờ chẳng kém gì Gia Hân.
- Minh đấy à, sao dạo này như gió thế, đi cũng nhanh về cũng nhanh, chẳng thông báo trước cho mọi người gì cả. Biết cháu về thì bác ra sân bay đón. Đi ngoài đường hôm nay chắc tắc kinh khủng nhỉ? – Bố Gia Hân cười, vỗ vai anh.
- Dạ, cháu muốn tạo bất ngờ cho cả nhà mà. Chúc hai bác Giáng sinh an lành, đêm nay chắc cháu phải quá giang nhà mình rồi.
- Thằng bé này, khách sáo quá! Từ bé đến lớn cháu ở nhà hai bác suốt rồi còn gì, huống hồ bây giờ… - Mẹ Gia Hân nhìn anh với ánh mắt đầy ẩn ý, rồi với tay xách đồ cho anh. – Muộn rồi, đi máy bay cả ngày chắc mệt lắm, thôi đi nghỉ đi, có gì mai hai đứa tâm sự sau!
- Bác ơi, đêm nay… cho cháu ngủ trong phòng Gia Hân được không ạ? – Không kịp để bố mẹ cô từ chối, anh nháy mắt chắc chắn – Bọn cháu hoàn toàn trong sáng mà, cháu sẽ mở cửa phòng ạ, hai bác yên tâm.
….
Phòng Gia Hân.
- Anh lắm trò thật đấy hihi! Hóa ra hôm nay em gọi cho anh không được là vì anh đi máy bay về Hà Nội ư? Lúc nãy anh gọi cho em là ở sân bay Nội Bài à?
- Uh haha. Không cho em biết trước còn để em học bài, cho em biết trước em lại ngồi chờ anh về, chẳng làm được gì đâu mà.
- Đồ hâm.
- Cái gì cơ, nhắc lại xem nào! – Minh giơ tay chuẩn bị cốc đầu Gia Hân.
- Nhất Minh, em yêu anh!!! – Gia Hân nhảy lên người anh, ôm choàng lấy cổ anh – chàng trai 1m80 của cô.
- Cửa đang mở đấy! – Minh ôm lấy cô, nhắc nhở. – Không sợ à?
- Kệ kệ kệ, em mặc kệ.
- Anh có nên tính lời tỏ tình này là an ủi anh, thương hại anh không?
- Không, không, em nói thật mà. May quá, đúng 12h này hihi.
Lúc nói câu này, ánh mắt Gia Hân long lanh, hai má đỏ ửng vì ngượng ngùng, vì hạnh phúc. Dáng vẻ chân thật ấy của cô khiến lòng Minh mềm lại, anh thả cô xuống đất, ôm ghì cô vào lòng, thì thầm bên tai cô: “Thật ra, cho dù câu trả lời của em có như thế nào, anh cũng bằng lòng tiếp tục yêu em.”
- Như thế không công bằng đâu. Từ bây giờ, em sẽ yêu anh giống như anh từng yêu em cơ. Không được trọng nam khinh nữ, tình yêu cũng phải công bằng cơ.
- Uh. – Minh thơm lên trán Gia Hân.
Đêm hôm ấy, hai người ngồi bên nhau, nói chuyện suốt đêm. Có lẽ đây là đêm giáng sinh tuyệt vời nhất mà Gia Hân từng trải qua trong suốt 20 năm cô có mặt trên đời. Cô thì thầm bên tai anh rằng anh chính là món quà giáng sinh ý nghĩa nhất, ấm áp nhất, an lành nhất đối với cô trong mùa giáng sinh năm nay. Minh bật cười, với tay mở laptop, click một file chương trình mang tên cô. Từng bông tuyết bay nhảy trước mắt Gia Hân, thật và sống động đến nỗi Gia Hân đưa tay lên màn hình trong vô thức, cố gắng cảm nhận hình thù của bông tuyết. Những bông hoa tuyết trắng tinh, nhỏ xíu dần dần xếp thành tên hai người trên màn hình, khiến mắt Gia Hân ươn ướt. Chưa hết, Minh còn cho cô xem một video clip anh làm cho riêng cô, cầu kỳ đến mức làm Gia Hân không thở được.
Cứ qua thêm một ngày mới biết thế nào là yêu
Một ngày trôi qua vội vã nhưng trong anh rất nhiều điều
Những suy nghĩ trong anh cứ lớn lên từng phút
Cứ lớn theo từng ngày khi anh được ấm áp bên em
Những suy nghĩ trong anh, giờ đang chia làm hai
Một nửa trong anh từng nghĩ chúng ta sẽ bên nhau trọn đời
Nhưng nếu lỡ một ngày, em nói lời chia tay
Anh sẽ thế nào đây? Anh sống thế nào đây?
Hãy để cho anh được yêu, yêu em trong từng suy nghĩ
Dù là tưởng tượng thôi nhưng anh cũng thấy vui rồi
Đừng nói chi em ơi, tình yêu ko cần nói
Chỉ cần cảm nhận thôi nhưng anh cũng thấy đủ rồi
Nhiều khi anh từng mơ, ngồi một mình cười ngẩn ngơ
Chúng ta sẽ được sống trong ngôi nhà đầy trẻ thơ
Có khó ko em ơi, nếu giấc mơ này xa xôi
Thì anh xin được giữ giấc mơ đó
Ở trong suy nghĩ anh mà thôi
Gia Hân thích thú khi nhìn thấy một nhân vật hoạt hình nam – có kiểu tóc siêu giống Minh, ngồi ngốc nghếch cầm đàn guitar hát Suy nghĩ trong anh. Anh thì thầm bên tai cô: từng câu, từng chữ trong lời bài hát đều là những gì anh nghĩ trong nhiều năm nay, kể từ lần đầu tiên phát hiện ra tình cảm đặc biệt của mình dành cho Gia Hân. Màn hình lần lượt hiện ra những kỷ niệm giữa hai người trong suốt 20 năm, từ những bức ảnh khi Gia Hân hai tuổi, ba tuổi, lớn dần, rồi tốt nghiệp cấp hai, tốt nghiệp cấp ba. Bây giờ Gia Hân mới nhận ra, mỗi chặng đường cô đi qua đều có sự góp mặt của Minh, nhưng anh luôn âm thầm, lặng lẽ “chờ-cô-lớn”. Gia Hân cứ sụt sùi mãi, cô không muốn khóc trong một dịp như thế này, nhưng những giọt nước mắt nào có nghe lời cô, cứ nhất định phải rơi xuống. Minh ôm chặt Gia Hân vào lòng, giữa ánh đèn ban đêm le lói hắt từ ngoài cửa sổ, anh cúi xuống đặt lên môi Gia Hân một nụ hôn ngọt ngào và say đắm.
***
- Em có biết tại sao anh lại chọn ngành Công nghệ thông tin, trong khi đam mê từ hồi cấp ba của anh là Nhiếp ảnh không?
- Không ạ. Em tưởng máy tính là đam mê số một của anh chứ?
- Uh, lúc học đại học, đã chọn xong ngành thì tất nhiên là anh thích Công nghệ thông tin, nhưng Nhiếp ảnh mới là tình yêu đích thực của anh – như khi em chọn giữa Kinh tế và tiếng Trung vậy. Em có nhớ tại sao anh chọn Công nghệ thông tin không?
- Em không nhớ.
- Bởi vì năm ấy, khi anh bắt đầu chọn ngành để học, có một cô bé ngốc nghếch đã buột miệng nói với em rằng, cô bé hy vọng chồng mình sau này sẽ học Công nghệ thông tin, sẽ sáng tạo ra thật nhiều game cho em trai cô ấy chơi, sẽ kiếm ra thật nhiều tiền để đi du lịch vòng quanh thế giới. Chỉ vì một câu nói của cô ấy, anh đã quyết định con đường đi cho cả cuộc đời. Em thấy đáng không?
- Em đã từng nói như thế sao, hihi, chắc lúc đấy chỉ là buột miệng thôi. Em cứ nghĩ là đến lúc học cấp ba em mới bắt đầu thích con trai học Công nghệ thông tin chứ, sau khi trót fall in love với Nhất Tiêu Nại Hà của Yêu em từ cái nhìn đầu tiên.
- Uh, em thích từ ngày xưa đấy. Mà tại sao ngần ấy năm mà em chưa bao giờ liên tưởng đến việc anh cũng “yêu em từ cái nhìn đầu tiên” nhỉ, anh cũng học máy tính mà?
- Không biết, không dám tưởng tượng mà, hihi. Bây giờ, anh có hối hận vì quyết định năm ấy không? Còn Nhiếp ảnh thì sao?
- Thì nhiếp ảnh vẫn là sở thích của anh mà, và em chính là người mẫu tuyệt vời nhất. Thật ra, nếu anh chọn nhiếp ảnh thì bố mẹ chắc chắn cũng không đồng ý. Thế nên cũng không hẳn là quyết định của anh bị ảnh hưởng 100% từ câu nói vu vơ của em đâu, chỉ một phần khá-to thôi.
Suốt đêm hôm ấy, hai người ôn lại không biết bao nhiêu chuyện cũ. Nói chuyện với Minh, chưa bao giờ Gia Hân thấy chán. Mãi đến gần sáng, Minh mới dỗ Gia Hân nằm xuống chợp mắt một lúc, còn anh vẫn ngồi bất động bên đầu giường, nhẹ nhàng nắm tay cô thật chặt, trong thứ ánh sáng tờ mờ, yên lặng ngắm nhìn cô ngủ.
Anh đã ngắm cô ngủ suốt nhiều năm, nhưng đây là thời khắc khiến anh hạnh phúc nhất.
Cô ấy đã thực sự là người yêu của anh rồi.
***
Câu chuyện được tiếp diễn vào sáng hôm sau.
Lúc Gia Hân tỉnh dậy, chỉ có mình cô trên giường. Gia Hân ngơ ngác nhìn khắp nơi, chẳng có dấu vết gì của anh. Gia Hân buồn bã nhảy vào phòng vệ sinh, lẩm bẩm: “Hóa ra chỉ là mình mơ ư? Nhớ anh ấy đến mức gặp ảo giác thế này cơ á?”. Vừa ngẩng mặt lên thì nhìn thấy anh trong gương, aaaaaaaaaaaaaaaa, cô lại hét lên, lại nhảy lên ôm chầm lấy anh. Hai người cứ ôm nhau quay vòng vòng một lúc như thế, Minh trêu cô:
- Anh từng chứng kiến em kích động vì người khác nhiều rồi, bây giờ mới có vinh dự được em kích động vì anh, cảm giác…cũng hơi sợ một chút đấy – Minh cười vang. – Em cũng hay ghen nữa, chắc sau này anh phải đeo biển trước ngực “Con gái xin đừng đến gần tôi” nhỉ?
Gia Hân buông anh ra, đánh khẽ vào người anh, “Đáng ghét!”, rồi như sực nhớ ra điều gì, cô lại hỏi:
- Anh đi đâu thế?
- Đi nói chuyện với bố mẹ.
- Hihi, nghe anh gọi bố mẹ em là “bố mẹ”, thích quá đi!
- Bao nhiêu năm qua, lúc nói chuyện với em, anh vẫn gọi như thế mà, chẳng qua bây giờ, khi thân phận đã khác rồi, tự dưng em mới để tâm, mới thấy hạnh phúc thôi.
- Uh, phải rồi hihi. Bao giờ anh lại đi?
- 10h sáng nay.
- Anh đùa em á? Quá đáng, 12h đêm về đến nhà, 10h sáng bay. Anh là siêu nhân đấy à? Em tưởng anh nghỉ phép đến hết tháng 12 cơ mà.
- Thứ nhất, anh mà ở nhà thì làm sao em dating với anh Tài chính tiền tệ được, em không học được, bố mẹ lại mắng anh. Thứ hai, tại lúc anh quay về Pháp, chán quá đi làm luôn, sếp lại xếp anh đi công tác California. Anh thấy em tội nghiệp quá, mấy ngày này toàn ngồi chơi với Facebook, vật vã ôn thi, không nỡ để em đón Giáng sinh một mình, nên mới tranh thủ bay về một chuyến. Bay về chỉ để nghe ba chữ tối qua em nói thôi, nghe xong rồi thì phải đi thôi, biết làm thế nào bây giờ? – Minh vừa nói vừa đưa tay vuốt tóc Gia Hân.
Nghe anh nói thế, Gia Hân thở dài thườn thượt. Nhưng biết làm sao được, anh là người đã đi làm, đâu có nhiều thời gian dành cho cô được. Anh đã hết lòng vì cô lắm rồi. Thương anh quá, trong vòng mấy ngày mà phải ngồi máy bay liên tục. Gia Hân ngoan ngoãn ôm chặt lấy cánh tay anh, trong khi Minh lại cố giấu nụ cười. “Đấy, lại thương anh rồi, ngoan thế haha.”.
9h sáng. Sân bay Nội Bài.
Bố Gia Hân đưa Minh ra sân bay, cô cũng bám đuôi theo anh. Lúc tiễn Gia Hân về, Minh cầm tay cô dặn:
- Ở nhà học hành chăm chỉ nhé! Nhớ nguyên tắc Eat that frog anh dạy em nhé, coi Tài chính tiền tệ là con ếch xấu xí nhất, vượt qua được nó thì em không sợ gì hết. Anh treo giải thưởng nhé, khi nào có điểm nhớ báo anh biết, Tài chính tiền tệ mà được điểm A, anh sẽ về với em ngay.
- Thôi, không cần đâu, nhìn anh vất vả em thương anh lắm. Đi đi về về suốt . Em sẽ treo giải đến Tết âm lịch nhé, Tết về phải dành thật nhiều thời gian cho em.
- Ở nhà phải ngoan ngoãn. Chỉ được nhớ anh thôi, không được “xúc động” khi gặp lại bất cứ “cơn gió lạ” nào, toàn “cơn gió độc” đấy, phải biết bảo vệ trái tim của em, biết chưa? Mà lúc nào nhớ anh quá thì cũng đừng khóc nhé, không bố mẹ lại mắng anh ăn trộm trái tim con gái bố mẹ đấy.
- Em biết mà. Em biết mà!
Minh cười hiền, đưa tay xoa đầu cô người yêu bé bỏng, trong khi nước mắt Gia Hân đã sắp trào ra đến nơi.
- Thôi nào, anh bảo đừng khóc cơ mà.
- Em có khóc đâu.
- Gia Hân…
- Huh?
- Ko được huh, phải “Dạ” chứ! – Minh chau mày.
- Gia Hân…
- Dạ.
- Không có gì đâu, chỉ là anh muốn gọi tên NGƯỜI YÊU ANH thôi.
- Thế em cũng phải gọi. Nhất Minh Nhất Minh Nhất Minh..
- Ơi, sao thế, anh đây?
- Eo ơi sến quá haha.
Gia Hân phá lên cười, hạnh phúc thấy mình nhỏ bé trong vòng tay anh. Cô nhón chân lên, một nụ hôn trượt nhẹ trên má Minh.
20h30’ 25/12/2011 – Facebook Gia Hân update một tấm ảnh chụp anh từ sau lưng, set chế độ private, chỉ mình cô đọc được.
Anh đi rồi... Và em không biết ngày anh trở về... Nhưng em biết, em phải mạnh mẽ. Vì em biết anh đang cố gắng vì điều gì.
Em thực sự rất sợ cảm giác đứng phía sau, nhìn anh đứng một mình như thế Em đã suýt thì không dám đi tiễn, quyết tâm ko đi tiễn, vì em sợ em sẽ khóc, vì em sợ em không kìm lòng được, nên thậm chí em đã sắp xếp kế hoạch đi chơi với chị Phương; nhưng đi được nửa đường, em lại phải quay về. Còn em, bám đuôi anh ra sân bay
Hai đứa đi bên nhau, nhưng thậm chí không biết nói gì nhiều. Vì em không muốn anh "hứa". Nhưng anh à, em biết, cho dù không "hứa", chúng ta sẽ vẫn như bao nhiêu năm qua. À, thật ra trước kia chỉ từ phía anh thôi, nhưng từ giờ trở đi sẽ khác.
Trước giờ em luôn rất thích ra sân bay chơi, nhưng cho đến hôm nay, em mới biết cảm giác "Đi hai về một" nó hụt hẫng như thế nào!!! Một mùa đông không có anh khiến em thấy cô đơn và sợ nhiều lắm, trước kia em không yếu đuối như thế này đâu, anh chiều hư em rồi, bắt đền anh đấy. Ngồi buồn thiu dựa vào cửa kính ô tô, ngồi đúng vị trí nơi anh ngồi, nhìn ra cửa sổ, nghĩ ngợi không biết lúc nãy anh đã nghĩ những gì.
Ở bên ngoài trời lạnh vô cùng!!!
Anh mặc ấm vào nhé *ôm ôm*.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét