Tôi đã tình cờ quen anh, một người cùng quê với tôi nơi đất khách quê người, hai chúng tôi đến với nhau một cách chóng vánh. Những tưởng tôi đã tìm được hạnh phúc của mình, ai ngờ đâu anh đã có người yêu hơn 2 tuổi và cũng cùng quê nhưng ở khác huyện.
Lúc đó tình cảm trong tôi đã quá sâu sắc, vì yêu anh nên tôi chấp nhận làm người phía sau. Ngày anh đi làm đưa đón chị ấy, còn tôi vẫn nằm trong vòng tay của anh hằng đêm. Anh bảo anh yêu tôi, nhưng anh cũng không thể bỏ được chị ấy. Chị ấy đã cho anh một cuộc đời mới, anh không muốn làm chị đau, cũng không muốn làm tôi đau... Tôi đã khóc rất nhiều và nghĩ biết đâu tình cảm của hai đứa có thể thay đổi được anh.
Một hôm trên đường sang nhà anh, tôi bị tai nạn gãy tay phải mổ, anh là người chăm lo cho tôi ở trong bệnh viện những lúc rảnh rỗi. Tôi được bao người trong phòng bệnh ngưỡng mộ vì có một người yêu chăm lo cho mình tất cả. Bạn bè của tôi và anh vào thăm cũng không biết sự hiện diện của anh. Khi tôi được xuất viện và về quê ăn tết, anh cũng vẫn quan tâm chăm sóc, xuống nhà tôi chơi. Bố mẹ họ hàng nhà tôi đều biết chúng tôi yêu nhau, nhưng tôi cũng không dám tâm sự với ai về chuyện tôi chỉ là người thứ 3.
Rồi thời gian nghỉ tết cũng qua nhanh, tôi vào lại Sài Gòn làm việc, còn anh đã tìm được một công việc ở Hà Nội. Tôi rất buồn và vào Sài Gòn lại gặp một số chuyện không như ý muốn. Anh đã khuyên tôi về Hà Nội làm cho gần nhà, đỡ vất vả. Tôi đã nhanh chóng sắp xếp mọi chuyện ra Hà Nội nhưng tôi cũng bất ngờ và chới với khi biết rằng chị ấy cũng xin nghỉ việc về quê trước tôi một tuần. Tôi vẫn im lặng và hi vọng. Có lẽ tôi đã quá mù quáng trong cái thứ tình cảm gọi là tình yêu này nhưng lại không thể thoát ra...
Tôi đau lòng và không muốn làm cái điều tội lỗi ấy (Ảnh minh họa)
Tôi ở cùng một xóm trọ với anh để tiện xin việc và gần anh còn chị ấy cũng đang xin việc ở quê.
Rồi việc gì tới cũng phải tới, tôi và anh đã sơ sẩy trong một lần quan hệ, hậu quả là tôi đã có thai. Lúc đó, anh nói tôi bỏ đi, vì sức khỏe của tôi yếu và tôi mới uống một số loại thuốc kháng sinh do bị gãy tay. Anh nói chờ anh lĩnh lương thì sẽ đưa tôi đi giải quyết. Tôi thì nghĩ công việc của tôi chưa có, công việc của anh cũng chưa ổn định lắm nên có thể anh chưa muốn cưới tôi. Tôi lại cố gắng hi vọng. Thời gian này, chúng tôi cũng đã có không ít lần cãi cọ vì không thống nhất được quan điểm và có một số chuyện xảy ra làm cho cả hai mệt mỏi. Tôi đã bỏ về nhà, anh thì lại đi công tác.
Khi tôi nhận thấy bụng tôi có chút thay đổi, tôi đã liên lạc với anh và anh vẫn kiên quyết bắt tôi bỏ đứa con. Tôi đã chấp nhận vì tôi biết cách đó không lâu bố mẹ anh đã lên nhà chị ấy dạm ngõ và sẽ cưới trong tháng. Anh đã về đưa tôi đi khám. Cái thai đã được 16 tuần nên các phòng khám tư không nơi nào nhận làm thủ thuật cho tôi. Anh nói sẽ đưa tôi ra Hà Nôi. Lúc này tôi đã nghĩ rằng thôi thì tôi sẽ ra đi, sẽ tự mình sinh con và cố gắng nuôi dậy nó. Tôi đau lòng và không muốn làm cái điều tội lỗi ấy. Tôi yêu con và vẫn yêu anh biết bao. Mặc dù tôi biết anh đã không còn thương yêu gì tôi nữa. Tôi không biết phải làm thế nào mới đúng, mong mọi người cho tôi một lời khuyên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét